Em đã nói, chẳng thân thương cớ sao mà giận
Giận làm chi những viên sỏi đá vô tình
Lối xưa vương vấn, mười năm bão lòng giấu kín
Hiện tại bộn bề, đâu dám trách giận: Thời gian.
Chẳng muốn nhân gian thấy mình buồn đau
Thì em hỡi, hãy dựa vào vai tôi mà khóc
Cho vơi đi bao nỗi niềm riêng nhọc nhằn, ấm ức
Để mạnh mẽ trở về, trọn vẹn với thương yêu.
Trong cuộc sống vội vàng, ta bỗng gặp được nhau
Chẳng thể ngược thời gian cho em tìm giấc mơ thời trẻ
Thì xin được làm người thân, giữa muôn vàn dâu bể
Giữ lấy chút giận hờn vô tư trong tim em.
Thời gian giấu nỗi buồn trong đáy mắt
Cuốn sấu, me của thời ngây ngô trở về với đất
Để lại sỏi đá vô tình khắp trên vỉa hè tất bật
Xin đừng trách thời gian, em hãy giận tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét